Ngày 19/3/1979 đã trở thành một cột mốc lịch sử trong đời sống bóng đá Đức, khi các cầu thủ Bayern Munich đứng lên chống lại quyền lực của chủ tịch Wilhelm Neudecker. Dẫn đầu phong trào không chỉ có đội trưởng Sepp Maier mà còn là Paul Breitner, người nổi tiếng với cá tính nổi loạn và tinh thần độc lập.
Sự kiện này được người hâm mộ Bayern tưởng nhớ qua khẩu hiệu và màn biểu diễn tại trận làm khách của CLB trước Augsburg vào tháng 4/1979, với dòng chữ “We do what we want! Rebels against authority: 16:0!” – nhấn mạnh tinh thần cách mạng của những người đứng đầu đội bóng lúc bấy giờ.
Cuộc nổi loạn đặc biệt
Sau thời kỳ hoàng kim đầu thập niên 1970 với 3 lần vô địch European Cup, Bayern Munich bất ngờ rơi vào khủng hoảng cả trong và ngoài sân cỏ. Trong tình thế này, chủ tịch Neudecker đặt niềm tin vào Max Merkel, huấn luyện viên người Áo nổi tiếng với phương pháp kỷ luật khắc nghiệt và từng dẫn dắt các đội bóng như TSV 1860 Munich và FC Nurnberg giành chức vô địch Bundesliga thập niên 1960. Biệt danh của Merkel là “The Whip Cracker”, tức “kẻ dùng roi để khuất phục cầu thủ”.
Tuy nhiên, các ngôi sao Bayern hoàn toàn không muốn chịu đựng những phương pháp hà khắc này. Sau trận thua 0-4 trước Arminia Bielefeld trên sân nhà, Breitner cùng Maier và các cầu thủ lớn tuổi đã đạt một thỏa thuận với Neudecker: nếu Bayern giành ít nhất ba điểm trong hai trận làm khách tiếp theo gặp Eintracht Braunschweig và Borussia Monchengladbach, HLV tạm quyền Pal Csernai sẽ được giữ lại. Nếu không, đội bóng sẽ chấp nhận Max Merkel.
Trước lượt trận quyết định, Maier và Breitner gặp vấn đề sức khỏe, trong khi Karl-Heinz Rummenigge cũng đang bị chấn thương. Dù vậy, bộ ba quan trọng này vẫn thi đấu và giúp đội nhà giành kết quả hòa 0-0, giữ nguyên cơ hội giành ba điểm trong hai trận còn lại theo hệ thống tính hai điểm cho một chiến thắng lúc bấy giờ. Niềm vui sau trận đấu lớn đến mức vỡ òa, nhưng cơn giận dữ càng khủng khiếp hơn khi các cầu thủ phát hiện Neudecker và Merkel đã ký hợp đồng trước đó, sẵn sàng cho việc Merkel nắm quyền.
Chính Breitner và Hoeness đã đứng ra bảo vệ đội bóng. “Sepp và tôi đã nói với toàn đội: Không phải với chúng tôi”, Breitner sau này kể lại. Được 14 đồng đội ủng hộ, họ tuyên bố với Neudecker rằng nếu Merkel tiếp quản ngay lập tức, toàn đội sẽ đình công. Trước phản ứng quyết liệt này, Neudecker, người đã tại vị 17 năm, buộc phải từ chức, Merkel không được bổ nhiệm, và Csernai tiếp tục dẫn dắt đội bóng. Bayern thậm chí còn giành chiến thắng 7-1 trước Gladbach, hoàn thành mục tiêu ba điểm mà hợp đồng tạm thời đề ra.
Paul Breitner, 27 tuổi thời điểm đó, nói: “Đó là điều chưa từng tồn tại trong bóng đá Đức. Chúng tôi phản đối HLV, và vì thế cả chủ tịch. Chúng tôi đã làm cách mạng, điều mà người Đức thường không chấp nhận”. Sự kiện này tạo ra dư luận cực kỳ sôi nổi, nhưng không thể ngăn cản cuộc nổi dậy.
Hình mẫu cho tinh thần tự chủ
Sau mùa giải 1979, Maier phải kết thúc sự nghiệp sau một tai nạn ô tô, và Breitner trở thành đội trưởng Bayern. Người bạn thời thơ ấu của ông, Uli Hoeness, dù không còn thi đấu vì chấn thương đầu gối, đã lấp khoảng trống quyền lực do Neudecker để lại, trở thành nhà quản lý trẻ nhất lịch sử Bundesliga.
Breitner cùng Hoeness đưa Bayern trở lại đỉnh cao. Breitner dẫn dắt đội bóng giành hai chức vô địch quốc gia, còn Hoeness đảm bảo sự phục hồi tài chính nhờ các hợp đồng quảng cáo và chuyển nhượng thông minh. Bộ đôi Breitner-Rummenigge (“Breitnigge”) trở thành biểu tượng thành công cả trên sân cỏ lẫn hậu trường.
Cá tính nổi loạn của Breitner không chỉ dừng lại trên sân. Ông từng từ chức đội trưởng đội tuyển quốc gia sau World Cup 1974 vì các vợ cầu thủ không được mời dự lễ ăn mừng. Breitner cũng tận dụng thương mại bóng đá sớm, ký hợp đồng quảng cáo với McDonald’s, tham gia đóng phim và luôn làm chủ phong cách sống độc lập, phản ánh rõ sự đối lập giữa hình tượng nổi loạn và việc kinh doanh thành công.
Sau khi rời Real Madrid và Eintracht Braunschweig, Breitner trở lại Bayern vào năm 1978, tiếp tục gắn liền với những hành động phá vỡ khuôn mẫu. Ông giải nghệ năm 1983, ở tuổi 31, nhưng được Bayern vinh danh trong Hall of Fame với lời mô tả: “kỳ quặc, cách mạng, khác người – một cầu thủ gây chia rẽ nhưng luôn thú vị”. Mối quan hệ giữa Breitner và Hoeness cũng trải qua nhiều xung đột, nhưng cuối cùng ông vẫn trở lại Bayern trong vai trò đại sứ thương hiệu, duy trì hình ảnh cá tính độc lập, dám làm khác biệt.
Cuộc nổi dậy năm 1979 của Breitner và đồng đội đã mở đường cho thời kỳ mới năng động của Bayern Munich, đưa CLB trở lại đỉnh cao Bundesliga và châu Âu. Đây không chỉ là câu chuyện về quyền lực và bóng đá, mà còn là minh chứng cho tinh thần tự chủ, sẵn sàng đối đầu quyền lực để bảo vệ lợi ích đội bóng, một hình mẫu vẫn được người hâm mộ Bayern nhắc nhớ đến ngày nay.
Bản hợp đồng quảng cáo kỷ lục Trước World Cup 1982, Breitner gây ra một vụ ồn ào khi ông chấp nhận ký hợp đồng với một công ty mĩ phẩm Đức. Ông nhận một khoản tiền mà lúc đó nhiều người Đức xem là “cao khủng khiếp” lên tới 150.000 mark Đức khi đồng ý cạo bộ râu quai nón của mình, dùng mĩ phẩm và quảng cáo cho công ty.